Vừa về đến nhà sau giờ học căng thẳng ở giảng đường, tôi quyết định sẽ đến lớp học của Volunteer House Vietnam sớm để còn tìm đường tới nữa, bởi vì đó là buổi đầu tiên tôi tham gia vào nhóm giảng dạy.
Tìm đường tới lớp học ở cơ sở số 5- Bùi Xương Trạch là một hành trình tưởng thật đơn giản nhưng lại đánh đúng điểm yếu của một thanh niên chỉ thích “ru rú” ở nhà như tôi. Xui hơn nữa là tôi lại nhầm giờ học nên thành ra đến sớm quá và khi đi qua lại tưởng nhầm địa điểm và lại hốt hoảng đi tìm kiếm vì sợ lại thành đến muộn.
Gió đông nổi từ đâu tới thổi tới cay xè cả mắt, đôi bàn tay buốt lạnh nhưng trong người toát mồ hôi vì bộ tràng mề lòng nóng rực vì đến quá sớm, vì bình xăng cạn, vì lo rằng mình đến quá muộn và khiến bọn nhóc thất vọng. Không tìm được đường, đường Hà Nội rối rắm như kênh ngòi sông Đà vậy, và trong đầu tôi cũng rối y vậy.
Tôi tham gia việc tình nguyện ấy, tôi đã tham gia vào việc dạy dỗ những đứa trẻ ấy – cũng như tôi đã giữ lời hứa với mọi người với bọn trẻ con và với chính mình.
Người ta nói rằng “lucky first try” chắc là cái này đây, có hay chăng là mình quyết tâm thực hiện lời hứa bằng được nên bằng cách nào đấy mà tôi vẫn đến đó và gặp đám trẻ con đúng giờ.
Trong khi thở phào “hồng hộc” thì điều bất ngờ nhất khi đang đợi phòng học mở cửa là lũ trẻ chủ động đến hỏi han tôi bằng tiếng Anh và chúng làm quen với tôi trước, nhìn chúng nó cười đuà thật dễ thương, thật hài hước. Và điều luôn khiến tôi luôn không tài nào dứt ra nổi đó là ánh mắt lấp lánh sáng như một giấc mơ vui vẻ, những ánh mắt long lanh đẹp như thiên thần ấy khiến tôi thỉnh thoảng cảm thấy ghen tị.
Trẻ con vẫn là trẻ con, nhiều lúc vẫn nhốn nháo, ngại ngùng nhưng tôi luôn cảm nhận được tinh thần ham học tiếng Anh của chúng bộc lộ rất rõ (mặc dù chúng luôn cố che giấu tinh thần ấy một cách bất cẩn)
Tết vừa mới qua mà sao tôi chẳng cảm thấy ở lũ trẻ tinh thần rã đám chút nào vậy? Vậy mà “chị” giáo hôm ấy lại lo xa, chuẩn bị quà để kết hợp vừa học vừa chơi cho chúng nó đỡ rã đám mà học.
Nhắc đến các chị giáo ở cơ sở thì liệu sử dụng các từ “nhiệt tình, sáng tạo, hài hước, thông minh…” có hơi rỗng tuếch? Những con người hết lòng hết sức góp cuộc đời mình vào một phần cuộc đời, kí ức đẹp cho lũ trẻ, tôi dùng tính từ nào để ca ngợi đây!
Không biết tôi đang giúp những đứa trẻ hay là chúng đang giúp tôi nữa, được dạy, được tiếp xúc với chúng khiến tôi nhận về hình như còn nhiều hơn cả điều tôi cho đi.
Thay vì chơi Lol buổi tối thì tôi đang ở đây, tại lớp học cơ sở Bùi Xương Trạch này với một hi vọng không có tên, không biết từ đâu đang nhen nhóm trong lòng.
Vào cuối ngày, bước chân đến nhà đã tối muộn nhưng hình như tôi không thấy mệt…Ừ, tôi còn trẻ, tôi còn sung sức lắm, và tôi cũng còn muốn cống hiến nhiều hơn nữa cho cuộc đời này…
Nguyễn Quang Minh