Khi đọc hoặc nghe về cuộc đời của những người thành công, tôi nhận thấy hầu hết ở họ có một điểm chung, đó là họ có một bước ngoặt trong cuộc đời. Bước ngoặt này đến không phải do họ lập kế hoạch, mà rất tình cờ từ một ai đó nói hay làm gì ảnh hưởng đến họ, khiến họ phải suy nghĩ.
Tôi mới xem một clip về câu chuyện của cô Hyeonseo Lee tìm cách trốn thoát ra khỏi đất nước Triều Tiên, nơi cô sinh ra. Sau đó, cô nỗ lực giúp đưa gia đình mình theo. Cô gặp rất nhiều khó khăn trong chặng đường ấy. Một lần khi không còn đủ tiền chung chi cho cảnh sát để giải thoát gia đình, cô hầu như tuyệt vọng. Bất ngờ, cô nhận được sự giúp đỡ từ một người đàn ông lạ mặt. Và sau cùng, gia đình cô cũng được đoàn tụ như mong muốn. Cô thuật lại rằng cô rất biết ơn người ấy và cứ thắc mắc tại sao ông ta lại giúp mình khi không quen biết nhau. Người đàn ông tử tế trả lời: “Tôi không đang giúp cô, tôi đang giúp người Triều Tiên”. Chính câu nói đó là bước ngoặt trong cuộc đời cô, để giờ đây cô trở thành một nhà hoạt động nhân quyền bảo vệ và tìm cách giúp đỡ những người Triều Tiên khác.
Bản thân tôi cũng có một khoảnh khắc đáng nhớ, dường như thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình, mặc dù đọc bao nhiêu sách phát triển bản thân trước đó. Khoảnh khắc ấy đến từ một bữa ăn tối với Mr. Gilbert. Ông là Trainer của tôi hồi còn làm việc ở Nestle mà đến giờ chúng tôi vẫn liên lạc và rất quý nhau. Ngày ấy tôi là một người khá bi quan, luôn thấy khó khăn và hay than vãn. Tôi thể hiện ngay điều đó với ông khi hai người đang ăn, tôi quay sang nói với ông rằng: “Gilbert, I see that I have nothing. My English is bad. My scholastic achievement was bad too. I may not be good at learning. I have no experience. Blah blah…”. Ngay lập tức, ông nhìn thẳng vào mắt tôi, bằng một giọng xuyên thấu, ông nói: “No, you have everything. Put your hands on your face, your head, then your body, and feel it. You have a whole body with a great brain. You have family. You have friends. You have everything”. Tôi giật mình với câu trả lời của ông mặc dù ông nói những điều ai cũng biết. Tôi nhận ra mình đã quên mất và thiếu trân trọng tất cả những gì thuộc về mình. Sau đó ông gửi cho tôi một email với một dòng rất ngắn: “You are the special guy with great potential”. Ấy vậy mà tôi thờ người ra khi đọc nó. Kể từ đó, tôi biết mình cần phải khác hơn.
Tôi tin rằng trong quá đi huấn luyện, tôi cũng vô tình giúp tạo bước ngoặt đến một học viên nào đó mà tôi cũng chẳng biết. Tôi đoán và hy vọng thế. Chắc chắn mọi người chúng ta cũng vậy, rằng chúng ta đã từng làm điều tốt cho một ai đó và vô tình trở thành bước ngoặt cuộc đời họ. Chính vì vậy, hãy cứ sẵn lòng làm điều tốt. Cuộc đời luôn cần nhiều hơn nữa những hạt sáng. Đừng nghĩ bạn không làm gì cũng chẳng sao vì bạn chỉ là một trong hơn bảy tỉ người. Đúng là không có mợ thì chợ vẫn đông. Nhưng chắc chắn một điều rằng khi có mợ thì chợ sẽ nhộn nhịp hơn. Chớ từ bỏ vai trò và sứ mệnh làm điều tốt của mình khi bạn được sinh ra và sống trong cuộc đời này. Đơn giản thôi: hãy nói những lời ý nghĩa, những lời động viên nhau; hành xử văn minh nơi công cộng; nỗ lực là tấm gương cho bạn bè; giúp đỡ một cụ già, một đứa trẻ cơ nhỡ; hoặc đơn giản nữa là giúp người đang ngồi bên cạnh khi họ lúng túng không thể vào wifi internet. Làm gì cũng được, nói gì cũng được, chỉ cần điều đó tốt cho người khác là đủ.
Bạn không thể biết được điều đó có tạo bước ngoặt cho cuộc đời họ hay không, và bạn cũng không cần phải biết để làm gì. Nhưng chắc chắn một điều rằng, khi làm nhiều điều tốt là lúc bạn đang tạo ra bước ngoặt cho chính cuộc đời mình. Và hãy nhớ: bạn không cần thay đổi thế giới, chỉ cần là một hạt sáng, thế giới sẽ đổi thay.
Kim Liên sưu tầm