Hành trình chinh phục Minh Đạm của tôi và những người bạn.

Hành trình chinh phục Minh Đạm của tôi và những người bạn.

 

“Có những cuộc gặp gỡ của những con người xa lạ, có những cái nhìn phút đầu bỡ ngỡ, có những câu chuyện nửa vời, và đâu đó chúng ta làm sao biết được mọi thứ sẽ như thế nào nếu không tiếp tục cuộc hành trình…”

 

Tôi viết vài dòng này khi được một cô bạn với một kỷ niệm đáng nhớ sau một chuyến đi ý nghĩa nhắn bảo rằng: “Viết dùm bài cảm nghĩ cho chuyến đi Minh Đạm…”. Trong đầu bắt đầu thấy hoang mang, vì mới một người kỹ thuật khô khan nhưng lại hay viết truyện ngôn tình,  giờ viết hồi tưởng và cảm nghĩ là vô cùng khó khăn.

 

Tôi đến với Volunteer House Vietnam (VHV) theo một cách tình cờ nhất có thể, được biết đến thông qua chương trình thử thách tình nguyện viên cho chuyến đi Bù Đăng – Bình Phước, là thời gian mà tôi đăng ký sát ngày và không cần suy nghĩ. Đó là một chuyến đi vô cùng ý nghĩa với những người bạn mới với vùng đất mới. Nhưng điều hôm nay điều tôi chia sẻ lại là một câu chuyện khác, nó sinh động và vô cùng hấp dẫn.

 

Sau gần 2 tuần trở về lại mảnh đất Vũng Tàu, tôi lại được hay thông báo rằng VHV sẽ tổ chức chuyến đi thử thách về vùng đất Minh Đạm – Vũng Tàu, tôi chào đón chương trình ấy với một niềm háo hức rằng sẽ lại được gặp những người anh em cũ, lại được cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui, những tâm tư còn sót lại của chuyến hành trình đầu của mình; lại được quen thêm nhiều bạn mới… háo hức đến nỗi mà ngay trước ngày lên đường lên Minh Đạm đêm ấy tôi không ngủ được, cứ mãi suy nghĩ ngày mai mình sẽ phải chào đón mọi người như thế nào đây, sẽ chạy đến bá vai và ôm những người bạn cũ, nở những nụ cười và bắt tay cùng những người bạn mới. Và còn hơn hết là nhiệm vụ được giao khi tổ chức trò chơi lớn cho đoàn. Thật hạnh phúc.

1

Những phút giây đầu tiên khi đoàn đến nơi, các thành viên vẫn còn ngại và hầu như ít nói chuyện, nhiều thành viên cũng chưa kịp biết tên của nhau, vẫn còn cảm giác rụt rè, khó tiếp xúc. Nhưng tất cả lại thay đổi một cách nhanh chóng khi vào chương trình các bạn được chia đội cùng nhau gắn kết hổ trợ nhau vượt qua các thử thách mà BTC đặt ra: bò qua mạng nhện dây, cùng nhau di chuyển đồng đội và giữ cho chai nước không đổ vì nước đó được sử dụng cho việc nấu cơm; các bạn nam quan tâm các bạn nữ nhiều hơn: làm những công việc nặng, khiêng đồ, kiếm củi, và nhất là thể hiện sức mạnh của mình khi cùng nhau khiêng võng có một bạn nữ nằm trên đó; các bạn Việt Nam thì lại rất hào hứng trong việc chia sẻ các thông tin cũng như cách chơi cho các ban nước ngoài. Tôi còn nhớ các bạn đội tím còn sáng tác bài hát và dạy cho Juliette Dumas hát và bạn ấy hát cũng rất hay:

“ Đi hẹn hò là đi hẹn hò
Em và bồ hai người tâm sự
Em hôn anh thì anh kiss em
Mình không kiss em sẽ đá anh”

2

Buổi sáng hôm ấy bắt đầu những tiếng cười xuất hiện với tần suất nhiều hơn, mặc việc di chuyển nhiều nhưng hầu như chẳng ai thấy mệt cả. Sau hàng loạt trò chơi vận động mọi người lại cùng nhau dựng lều trại và nấu chuẩn bị bữa trưa, thật sự mà nói chưa bao giờ tôi được ăn ngon như vậy, phải công nhận một điều các bạn vô cùng khéo tay và giỏi nấu nướng.

 

Chưa dừng lại ở đó, buổi chiều là một kỷ niệm đẹp, cả đoàn vừa hành quân vừa nấu cơm và di chuyển gần 6km xuống bãi biển –  may mắn thay là đi xuống dốc và cùng nhau đi trong niềm hứng khởi, hò hát vang trời. Biển Vũng Tàu thật sự đẹp các bạn ạ, không phải vì tôi là dân ở đây mà tự khen và phong cho nó vẻ đẹp ấy, và tại đây mọi người được cùng nhau tự ăn chính phần cơm mình nấu, có phần thì nhão nhẹt, có phần thì chưa chín tới, có phần thì rất ngon ấy thế mà tất cả mọi người ăn như thể như chưa bao giờ được ăn, vì đó là thành quả của cả đội.

3

Các trò chơi trên biển thì thôi rồi, phải kể như thế nào cho đúng ta. Chơi rất máu, chạy vòng quanh trụ 10 vòng xong ngồi xuống để bể bóng, có bạn ngồi cả 3, 4 cũng không bể, có bạn thì xong rồi chạy về chóng mặt ngã trên biển, những tràng cười, những tràng pháo tay cổ vũ không ngừng. Các bạn ấy thì vui, mỗi tội người quản trò như tôi bị ghét, cả đoàn bu lại kéo hất xuống biển, lại còn bị chính cái người nhờ tôi viết những dòng này cắn một phát rõ đau mà đến giờ nó vẫn còn dấu tích.

Màn đêm đến với chúng tôi một cách nhẹ nhàng và chúng tôi đón nó bằng những bài hát bên cây đàn ghitar, cùng với tiệc nướng hải sản ngay trên bãi biển. Sau đó mới là vấn đề, chúng tôi lại ngược dòng trở về nơi dựng lều, đi xuôi thì thoải mái đi ngược lên mới là một vấn đề, nó tạo cho bất cứ ai cảm giác ì ạch hơn khi nào hết. Ấy vậy mà luôn có cách để cùng nhau đi nhanh, vừa đi trong đêm vừa nghe truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn thì còn gì bằng.

 

Đêm khuya thanh vắng nơi chính núi với biết bao sự tích sẽ là một điều kinh khủng nếu ai đã biết về nơi đây. Ấy vậy mà chúng tôi vẫn ca hát thâu đêm bên ánh lửa trại, Founder còn tập hợp cầu cơ nữa chứ, ắt hẳn là một cảm xúc không thể diển tả thành lời, hết sức thú vị. Người ta bảo đi đêm có ngày gặp ma, à ừ ờ…hình như tôi gặp. Tắm lúc 12h khuya, tối ấy nằm trên võng ngủ cứ có cảm giác ai đung đưa võng mãi, không dám bước ra, cũng không dám động động cứ thế mà chùm kín mít, sáng sớm sương xuống lạnh cả “đôi bờ vai bé nhỏ”.

Sáng 20 là một ngày đáng nhớ. Ăn sáng bằng mì gói để chuẩn bị chinh phục ngọn núi Minh Đạm với độ cao hơn 300m so với mặt nước biển. Thống kê con số cho vui chứ nó cũng không có ý nghĩa cho cuộc chinh phục này vì cả đoàn nhất trí đi con đường khó –  đường rừng. Đó là một quyết định vô cùng khó khăn cho người dẫn đoàn như tôi bởi lẽ tôi cũng vừa tìm hiểu đi với một lộ trình mới sau chuyến đến thăm và đi cùng các anh hái thuốc trong rừng họ chỉ, một phần là lo lắng thể trạng mọi người không biết có đủ cho việc chinh phục này không.

Các bạn biết đấy tôi nói tiếng Anh thì tệ, mà đi cùng hàng trên Harriette Patawaran – người bạn nữ Philippin đi cùng, việc nghe được mà trả lời bập bẹ thật tức tưởi và cảm thấy rất phục những thành viên VHV khi các bạn trò chuyện rất thoải mái chứ không như mình. Băng qua con đường đất đỏ, băng qua những khu trồng sắn, chúng tôi bắt đầu “leo núi”. Liên tiếp là những bậc thang cao, băng qua khu rừng nhỏ với lối mòn vô cùng hiểm trở, lại thêm một đoạn bậc thang, Cuối cùng mọi người cũng đã đến nọi núi cao nhất của Minh Đạm, mà người dân nơi đây gọi bằng một cái tên thân mật: “Núi Chẻ”. Sở dĩ cái tên đó là do nếu trên cao nhìn xuống ngọn núi được chẻ ra vừa vặn một bàn tay cùng với cái ngón tay, tạo hóa ban cho chúng ta những điều hết sức kỳ diệu.

Đứng trên ngọn núi, hít thở không khí trong lành, cảm nhận sự mệt mỏi vừa qua như tan biến. Tôi thấy có những giọt mồ hôi đã rơi, tôi thấy cũng có máu chảy (do trầy xước), tôi thấy những đôi chân bắt đầu rung do không quen với việc băng rừng băng núi…nhưng tôi lại thấy cảnh các thành viên trong đội cùng hỏi thăm, tôi thấy họ cùng nhau sẻ chia những giọt nước còn lại trong chuyến đi, và tôi thấy nụ cười nở trên môi họ.

4

Có thể nó vẫn chưa hoàn thiện lắm, thành viên vẫn còn hạn chế các kỹ năng đi rừng, cũng như sơ cấp cứu, kỹ năng ứng phó trước tình huống, nhưng trên cả điều quan trọng đó là tinh thần đoàn kết, chia sẻ cùng với những bài học bổ ích là những thứ hết sức giá trị cho chuyến đi lần này.

Đôi lúc bản thân tự nghĩ rằng, cuộc đời của mổi chúng ta đích đến là gì, mỗi người một quan niệm, với tôi cuộc đời là những chuyến đi, là những lần vấp ngã để có thể đứng lên và quay lại trêu rằng “tôi đã biết tôi ngã nơi này và sẽ không có lần thứ 2 lập lại”. Cuộc hành trình trong đời vẫn còn kéo dài, và ai cũng cũng xa nhau, Vũng Tàu chào các bạn ra về cùng với những cơn mưa, lòng cảm thấy nặng trĩu như thể mình vừa mất thứ gì đó vô cùng quan trọng. À thì ra, một gia đình đã đi – tôi ngóng theo nơi ấy với bóng xe mờ dần mờ dần…

 

“Có những cuộc gặp gỡ của những con người xa lạ, có những cái nhìn đầu bỡ ngỡ, có những câu chuyện nữa vời, và đâu đó chúng ta làm sao biết được mọi thứ sẽ như thế nào nếu không tiếp tục cuộc hành trình…”

 

Và rồi tôi sẽ lại chia sẻ những bức ảnh kỷ niệm, sẽ lại râm ran kể cho bạn tôi, em tôi, anh tôi về những chuyến đi ấy, về những con người ấy – Volunteer House Viet Nam.

Anh Lụm Kim Cương