Kết thúc chuyến đi vùng cao về Bình Phước với quá nhiều kỉ niệm đẹp. Hành trình 2 ngày 1 đêm rất mệt nhưng đổi lại là nụ cười tươi rạng rỡ của các em nhỏ và người dân nơi đây. Nhớ trò chơi đồng đội trên xe với những tràng cười rộn rã, nhớ bà cụ chạy xe từ 11h trưa để đến nơi đúng 1h30 nhận quà, nhớ Founder thức muộn nhất và dậy sớm nhất trong tất cả mọi người để chuẩn bị chương trình, trò chơi cho các nhóm và đến lúc về thì nói không ra tiếng…
Nhớ khoảng sân vườn lúc mới tới những gốc cây còn um tùm cỏ, rác thì lúc rời đi đã để lại một khoảng sân sạch đẹp với những gốc cây được chăm sóc và làm sạch cỏ.
Nhớ bữa ăn sáng với món ăn lần đầu tiên ăn, có vẻ giống món bánh cuốn nhưng nó ngon hơn tất cả những món bánh cuốn đã từng ăn qua.
Nhớ chị gái xinh đẹp lại còn dễ thương đi xin muối, thức ăn. Nhớ những món ăn được chuẩn bị chẳng cần nồi niêu, xoong chảo mà dọn lên nhìn ngon chẳng thua kém nhà hàng mấy.
Nhớ những con người mới quen, mới gặp nhau lần đầu nhưng vô cùng hòa đồng, vui vẻ.
Nhớ anh quay phim dễ thương, có tâm và nhiệt tình.
Nhớ chiếc máy cày gập ghềnh băng qua những con đường khúc khuỷu chở chúng tôi đến để trao quà cho những hộ dân nghèo.
Nhớ lúc háo hức leo lên đồi Sóc Bombo và cả tâm trạng khó diễn tả khi đã leo lên đến nơi…
Một chuyến đi đáng nhớ và học được quá nhiều điều thú vị, cảm ơn Founder siêu dễ thương đã cho các thành viên của Volunteer House Vietnam một chuyến đi, một trải nghiệm thực sự đáng nhớ. Cảm ơn chị đã trao tặng những giá trị, những bài học mà chỉ có thể lựa chọn đi, dấn thân và trải nghiệm mới nhận ra được.